Khoác trên mình bộ quân phục của Đặc vụ Quản trị, lòng tôi bồi hồi và háo hức. Lần đầu tiên được trở thành những người lính thực thụ, lần đầu tiên được khoác trên mình một màu áo xanh rằn ri đầy hi vọng, nó khiến tôi liên tưởng về những cánh rừng bạt ngàn hoang vu, những con đường gập gồ sỏi đá, mà chỉ ít chút nữa thôi là chúng tôi sẽ đặt chân đến.
Và giờ hành quân đã bắt đầu, tiếng còi giục giã của đồng chí chỉ huy báo hiệu, chúng tôi ai nấy đều hứng khởi khoác trên vai chiếc ba lô bên trong là bao nhiêu đồ đạc, nào là nước, chăn, gối, chiếu, có cả đồ ăn, đi trong đôi dày bộ đội màu xanh, cứng nhắc, trên tay là một chiếc gậy bằng tre hay nứa – chúng đi theo tôi cả hành trình dài này, những bước chân đầu tiên thật vui và hứng khởi, chúng tôi đi trong đêm tối khi những người dân ngoài kia còn đang say giấc nồng, chúng tôi gọi nhau là những người đồng chí, hát cho nhau nghe, những câu hát đầu tiên được cất lên đã xé tan cái giá lạnh của màn sương đêm băng giá, không gian núi rừng hoang vu, giường như đã gần gũi và ấm áp hơn với chúng tôi – những người lính Đặc vụ Quản trị.
Trên hành trình ấy chúng tôi gặp vô vàn khó khăn và nguy hiểm, có những đ/c thể lực không được tốt. Tôi nhớ mãi hình ảnh một đ/c đi cạnh tôi đã trượt chân mà ngã, tiếng thét của cô ấy khiến tôi thực sự sợ hãi, nỗi đau hiện rõ trên gương mặt của cô ấy, tất cả chúng tôi đều bàng hoàng và lo lắng, nhưng với tinh thần đồng đội quyết tâm, chúng tôi đã dìu nhau tiếp tục cuộc hành trình, những bước chân loạng choạng đi trên sỏi đá, dù biết là rất đau, nhưng tôi tin đó là một sự thay đổi ngoạn mục, một tinh thần kiên cường, cô ấy đã chấp nhận và cứng cỏi đứng lên, tiếng gió thổi vang lên gầm gào và sợ hãi, tiếng côn trùng thi nhau cất lên đến mức chúng tôi còn không nghe rõ tiếng các đồng chí gọi. Trời bắt đầu đổ mưa phùn, ôi trời! Tôi thốt lên, mưa mỗi lúc một nặng hạt, rửa trôi cả những giọt mồ hôi hằn trên má tôi và các đồng đội của mình, nhưng chúng tôi vẫn không chùn bước, những bước chân hành quân vẫn đều vẫn bước dẫu cho mưa đang tát vào mặt, nước đã lấp đầy đôi dày hành quân, mưa đã ướt đẫm bộ quân phục, nhưng không gì có thể cản được tinh thần thép của những người lính Đặc vụ Quản trị, mưa càng to, chúng tôi càng cố gắng dầm mưa dưới trời, khoé mắt đã cay xè, đôi chân còn run lẩy bẩy, đi thêm vài ki – lô – mét nữa chúng tôi đã đặt chân lên đỉnh núi và đó là thời khắc mà ai trong chúng tôi cũng đều mong muốn, vậy là những chiếc balo được hạ xuống, những đôi vai được nghỉ ngơi, những đôi chân được thả lỏng, nhưng điều tuyệt vời hơn là hiện trước mắt chúng tôi, xung quanh là đồi núi hoang sơ, phía dưới chân núi là một thành phố lung linh, ồn ào và náo nhiệt, ánh đèn sáng rực, nhấp nháy với đủ thứ màu sắc. Ôi thật đẹp!
Đứng trên đây chúng tôi, những người lính Đặc vụ Quản trị Quản trị lòng tự hào phơi phới, tự hào vì những cố gắng hi sinh đã vượt qua để rồi đứng trên ngọn núi của chiến thắng, cái cảm giác được đứng trên đỉnh vinh quang đón nhận thành quả mà mình đã đạt được, đã dốc sức tạo nên quả là “có sức, thì sẽ có công”.
Ông trời quả là dễ chiều lòng người, khi chúng tôi đặt chân lên đỉnh núi chưa đầy 30 phút thì bình minh bắt dầu rạng sáng, từng tia nắng bắt đầu nhoé lên, ánh hồng bắt đầu tràn xuống, chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, chia cho nhau từng miếng bánh, uống những ngụm nước, rồi nghe đồng chí chỉ huy chia sẻ mà lòng thật nhẹ nhõm, mọi vất vả, mệt mỏi đều xoá tan, những ánh bình minh của buổi sáng tinh mơ thật ngọt ngào và tuyệt đẹp biết bao, và chúng tôi bắt đầu nạp năng lượng để đón chào một ngày mới hành quân đầy vất vả.
Vậy đấy, và đó là hành trình hành quân cùng đồng đội của tôi với bao niềm vui và cảm xúc, một bước đệm cho một tuổi trẻ đầy huy hoang và thật cháy bỏng, sự thay đổi ngoạn mục của bản thân qua hành trình đã giúp tôi trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Nếu ai đó hỏi tôi rằng có đau không? Có mệt không? Có buồn không? Cuộc sống đang sung sướng tại sao phải trải nghiệm khắc nghiệt như vậy?
Vâng, có đau, có mệt có nản chí, có gục ngã, có nước mắt, trải nghiệm khắc nghiệt ạ, đúng là như vậy nhưng hãnh diện lắm ạ khi mà tôi hiểu được bản thân mình muốn gì, hiểu được nỗi khổ thật sự của ba mẹ, hiểu được cảm giác vô tâm bấy lâu nay của tôi với cuộc sống – tôi đã hiểu mình cần sử dụng mạng xã hội như thế nào, hiểu được tình đồng chí, đồng đội đoàn kết keo sơn!
Cảm ơn ba mẹ đã ủng hộ con được tham gia khóa học Đặc vụ Quản trị mà có lẽ con có dành cả đời cũng không có những khoảnh khắc, trải nghiệm và bài học ấn tượng đến như vậy.
Cảm ơn Thầy Bùi Phương Việt Anh – vị chỉ huy trưởng đáng kính và các đ/c đồng đội của tôi Mùa Đặc vụ Quản trị dấu yêu
(Trích hồi ký Đặc vụ Quản trị 2018 )